Xem bài viết riêng lẻ
Cũ 10-09-2012, 04:37 PM   #5
hoangphuc174
Member
 
Tham gia ngày: May 2012
Bài gửi: 66
Online Status: hoangphuc174 đang online
Mặc định

Năm tôi 15 tuổi, mẹ tôi chắt bóp lắm mới mua được cho tôi chiếc xe đạp cũ nhưng còn khá tốt. Tự hào xiết bao : nó vừa là tình thương con vô bờ của mẹ tôi đã vật chất hóa, vừa là phần thưởng cho con trẻ học giỏi chăm ngoan.

Thế mà nó lấy mất chiếc xe yêu dấu của tôi, cái thằng mà mãi mấy tháng sau tôi mới tìm ra. Chiếc xe của tôi nó cắt ngắn ghi đông (tay lái) để "lao cho ác", nó bẻ gẫy đèn pha đèn lái, ghè vỡ nát cái đy - na - mô cho "khỏi rườm rà, cản gió chạy không ngon" ... Nó nhơn nhơn : "chiếc xe đạp này của tui ..."

Đúng là nó đã "sáng tạo" chiếc xe của tôi thành của nó, phù hợp với bản tính của thằng vừa ăn cắp vừa du côn, làm mọi thứ theo mình thích. Tôi không thể nhận ra chiếc xe đạp của mình nữa.

Nó, thắng ăn cắp ấy, đã "sáng tạo đúng như cách Quế Dương"

Tôi vẫn yêu cách nói nữ tính và khoan hòa của Lan Hương :

biết xấu hổ khi làm điều sai là dấu hiệu của con người.

và :

Hãy cố giữ lại trong ta một chút Người.
  Trả lời với trích dẫn